Press "Enter" to skip to content

Tag: Thượng đế

BÍ MẬT CÂU NÓI ẨN CHỨA QUYỀN NĂNG THƯỢNG ĐẾ – PHẦN II

“Bệ hạ hãy nghĩ: TẤT CẢ NHỮNG VIỆC NÀY LÀ DO TÔI!”
Mặt vị vua biến sắc: “Lão nói sao? Tất cả những việc này là do tôi ư? Tôi đã làm vỡ đê để nhân dân gặp nạn? Tôi đã xua quân thù cướp nước tôi ư? Tôi đã kêu gọi bon giặc cướp nổi lên để tàn phá giang sơn của tôi ư? Thật là chuyện nực cười”

Lão già vẫn ung dung vuốt râu và nói: “Nhưng dù tất cả những điều bệ hạ nghĩ đều đúng, tất cả là do số phận định đoạt, thì bệ hạ làm được gì? Bệ hạ chỉ có thể than trời trách đất mong sao cho trời đất thay đổi số phận cho đất nước mình, cho nhân dân mình, chứ làm được gì khác? Vì tất cả là do số phận mà, do trời mà, do đất mà, do thượng đế mà. Mà đã là do những đấng siêu nhiên ấy, thì bệ hạ có thể làm gì được chứ?”

Nhấp một ngụm trà, ông lão tiếp: “Ý nghĩ tất cả những việc này là do số phận, do thượng đế, chỉ giúp cho bệ hạ cảm thấy nhẹ nhàng hơn, còn khi bệ hạ tự nhận tất cả việc ấy là do mình, quả thật bệ hạ đã phải chịu những áp lực thật nặng nề. Nhưng cái giá cho sự nhẹ nhàng giả tạo ấy, là bệ hạ mất hoàn toàn quyền tự chủ trong việc thay đổi những việc ấy. Những việc gì ở bên ngoài, do bên ngoài tạo ra thì bệ hạ có thể làm được gì? Không làm được gì cả. Cho nên, cứ giữ mãi suy nghĩ ấy, bệ hạ sẽ cứ mãi than thân trách phận, cứ mãi âu sầu, buồn phiền, oán thán mà thôi”

BÍ MẬT CÂU NÓI ẨN CHỨA QUYỀN NĂNG CỦA THƯỢNG ĐẾ – PHẦN I

Có một câu nói, rất đơn giản, nhưng ẩn chứa quyền năng rất lớn lao, bạn có muốn biết không? Xin được chia sẻ với các bạn câu chuyện: “Bí mật câu nói ẩn chứa quyền năng của thượng đế.”

Ngày xưa, tại vùng Trung Á có một đất nước nọ. Đó là một đất nước nhỏ và vừa trải qua rất nhiều biến động và khó khăn. Vừa có một trận lũ lụt lớn, đê đã bị vỡ và rất nhiều hoa màu, gia súc của dân chúng bị lũ cuốn đi mất, chưa kể rất nhiều người không may bị tử nạn. Nước lân bang láng giềng vừa xua quân qua đánh cướp. Chúng đánh đến tận kinh thành mà quân đội nước này không làm sao ngăn cản được. Đến nỗi vị vua của đất nước phải bỏ cả kinh thành mà trốn lên miền sơn cước ẩn náu. Cũng may bọn lân bang chỉ muốn cướp phá chứ không muốn xâm chiếm. Sau khi cướp được rất nhiều của cải, bọn chúng đã rút về nước, nhưng bọn chúng cũng không quên gây áp lực quân sự và đòi hỏi rất nhiều yêu sách vô lý.