“Bệ hạ hãy nghĩ: TẤT CẢ NHỮNG VIỆC NÀY LÀ DO TÔI!”
Mặt vị vua biến sắc: “Lão nói sao? Tất cả những việc này là do tôi ư? Tôi đã làm vỡ đê để nhân dân gặp nạn? Tôi đã xua quân thù cướp nước tôi ư? Tôi đã kêu gọi bon giặc cướp nổi lên để tàn phá giang sơn của tôi ư? Thật là chuyện nực cười”
Lão già vẫn ung dung vuốt râu và nói: “Nhưng dù tất cả những điều bệ hạ nghĩ đều đúng, tất cả là do số phận định đoạt, thì bệ hạ làm được gì? Bệ hạ chỉ có thể than trời trách đất mong sao cho trời đất thay đổi số phận cho đất nước mình, cho nhân dân mình, chứ làm được gì khác? Vì tất cả là do số phận mà, do trời mà, do đất mà, do thượng đế mà. Mà đã là do những đấng siêu nhiên ấy, thì bệ hạ có thể làm gì được chứ?”
Nhấp một ngụm trà, ông lão tiếp: “Ý nghĩ tất cả những việc này là do số phận, do thượng đế, chỉ giúp cho bệ hạ cảm thấy nhẹ nhàng hơn, còn khi bệ hạ tự nhận tất cả việc ấy là do mình, quả thật bệ hạ đã phải chịu những áp lực thật nặng nề. Nhưng cái giá cho sự nhẹ nhàng giả tạo ấy, là bệ hạ mất hoàn toàn quyền tự chủ trong việc thay đổi những việc ấy. Những việc gì ở bên ngoài, do bên ngoài tạo ra thì bệ hạ có thể làm được gì? Không làm được gì cả. Cho nên, cứ giữ mãi suy nghĩ ấy, bệ hạ sẽ cứ mãi than thân trách phận, cứ mãi âu sầu, buồn phiền, oán thán mà thôi”