Press "Enter" to skip to content

Tag: ông nội

ÔNG NỘI TÔI

Ơn cha mẹ đã trọng, ơn cha mẹ của cha mẹ còn đến nhường nào?
Ơn cha mẹ đã trọng, ơn cha mẹ của cha mẹ còn đến nhường nào?

Tôi xin bắt đầu bài viết này bằng câu chuyện về bà chị họ của tôi. À quên, đầu tiên xin giới thiệu với các bạn tôi có một người chị họ. Gọi là chị họ nhưng mỗi người một họ. Hihi.. Nói cho vui chứ chị họ, nhưng họ hàng xa lắm. Chả biết bà con như thế nào. Chỉ biết người lớn nói là chị họ thì là chị họ thôi.

Chị ấy vui tươi, xinh xắn, rất nhiều các anh chàng theo đuổi. Nhưng chẳng có chuyện nào đi đến đâu. Tôi tính thẳng thắn lại hay đùa ngẳn (đùa cắc cớ) nên hỏi có bận hỏi chị: Ủa chị có “bị sao” không sao anh nào cũng quen một thời gian rồi thôi vậy? Có cần đi Thái Lan một chuyến không?

Chị la: Bị sao cái đầu mày ấy. Chị con gái 100% nhé. Có điều mấy anh ấy… không có anh nào còn… ÔNG cả…

Ặc! Chị cứ đùa. Không có nhà mặt phố bố làm to thì em còn hiểu được. Không có ÔNG thì liên quan gì ở đây?

Rồi chị mới thủ thỉ kể cho tôi nghe

NGUYÊN TẮC “CÁI CỘT ĐIỆN”

Lúc nhỏ tôi thường đi bộ đến trường. Quãng đường bây giờ nhìn lại thì cũng không dài lắm, nhưng với một đứa bé như tôi ngày ấy, thì đó là cả một đoạn đường dài. Do đó, tôi cảm thấy việc đi bộ đến trường là một việc rất cực nhọc. Và mỗi buổi sáng, tôi vẫn thường khóc lóc đòi ba tôi chở đi học bằng chiếc xe Honda cũ: “Đường xa lắm, con ứ đi bộ đâu, mỏi chân lắm…” (Ngày ấy tôi nhõng nhẽo thật). Cả một thời gian sau khi đi học tôi chưa bao giờ tôi tự đi bộ đến trường lần nào. Mà ngày ấy, tôi thấy đoạn đường dài thật!

Ông nội tôi rất không thích tôi như vậy, ông thường khuyên tôi phải đi bộ tới trường cho có bạn có bè và rèn luyện sức khỏe. Tôi sợ ông, nên chỉ dạ khan cho qua chuyện, rồi đâu lại vào đấy. Rồi một hôm, ông dậy sớm và nói sẽ dẫn tôi đi học. Tôi rất bất ngờ và không thích ra mặt, nhưng tôi sợ ông lắm nên chẳng dám cải lời, đành phải đi với ông.