Press "Enter" to skip to content

Tag: nỗ lực

LÀM THUÊ HAY LÀM CHỦ? (Phần IV)

Hành động bất chấp nỗi sợ hãi
Hành động bất chấp nỗi sợ hãi

Trong 3 phần trước của loạt bài này, chúng ta đã bàn nhiều về tư duy làm thuê và làm chủ. Cái nào cũng có những ưu và nhược điểm riêng của nó. Nhưng rõ ràng là làm chủ có nhiều ưu điểm và hấp dẫn hơn làm thuê. Và rất nhiều bạn, cũng giống như tôi, đã chọn cho mình tư duy làm chủ. Vấn đề còn lại là hình thành tư duy làm chủ như thế nào?

Đây là câu hỏi mà chính bản thân tôi cũng đang phải tìm câu trả lời. Nhưng tôi sẽ trình bày một số quan điểm theo suy nghĩ và kinh nghiệm của bản thân mình. Những gì tôi trình bày chưa hẳn đã chính xác, nhưng cũng mong là có thể giúp bạn tìm ra những ý tưởng cho riêng mình.

Thứ nhất, bạn phải luôn sẵn sàng để học hỏi. Tại sao làm chủ, làm giàu lại liên quan đến học hỏi? Bạn ơi, dù bạn làm bất kỳ việc gì trong cuộc sống này, bạn đều phải luôn luôn học hỏi. Thế giới luôn tồn tại những điều bạn chưa biết, và vẫn đang ngày ngày thay đổi. Do đó, bạn phải liên tục học hỏi để phát triển hơn. Vậy nếu không sẵn lòng học hỏi, thì làm sao ta có thể học được cách tư duy, suy nghĩ và hành động của người giàu và người thành công để trở nên thành công được?

NHỮNG BÀI HỌC “VĨ ĐẠI” – BÀI HỌC SỐ 2

Một chú gà công nghiệp
Một chú gà công nghiệp

Một câu chuyện, một bài học mà các cô giáo trường Khiếm Thính Lâm Đồng và cô Huệ bên mái ấm Thành Đạt đã dạy cho tôi. Tôi tạm gọi là “Bài học về cách giáo dục”

Nhiều bậc cha mẹ sinh con ra bị khuyết tật thì họ suy nghĩ rằng họ sẽ bảo bọc, che chở, giúp đỡ cho con cái mình. Do đó, đứa trẻ khuyết tật đó không cần đi học, không cần hòa nhập vào cuộc sống, thậm chí không cần phải lao động. Cơm đã có mẹ lo, nước đã có cha rót, công việc đã có anh chị em giúp.

Nhưng bạn ơi, rất tiếc. Cha mẹ rồi cũng phải già, rồi mất đi như một quy luật không thể tránh khỏi của tự nhiên. Anh chị em rồi cũng dựng vợ gả chồng và có cuộc sống riêng. Người khuyết tật này, lúc ấy phải sống như thế nào? Phải dựa vào ai đây? Người ấy sẽ bơ vơ, lạc lõng giữa bộn bề khó khăn của cuộc sống.

NHỮNG BÀI HỌC “VĨ ĐẠI” – BÀI HỌC SỐ 1

Có lẽ, việc làm tôi vui nhất trong thời gian vừa qua là tôi đã giúp bán được một số tranh thêu tay cho các em khiếm thính Lâm Đồng.

Có lẽ, chuyến đi nhiều ý nghĩa nhất của tôi trong thời gian vừa qua là chuyến đi về thăm và tặng quà tại trường Khiếm Thính Lâm Đồng.

Trong lúc bán tranh giúp các em, trong chuyến về thăm và tặng quà tại trường, trong lúc tiếp xúc với các em, cũng như được trò chuyện, lắng nghe các cô tâm sự, tôi đã học được những bài học lớn lao. Và hôm nay, tôi xin được chia sẻ cùng các bạn.

BÀI HỌC SỐ 1

Lúc tôi bán tranh, tôi có gặp một khách hàng. Vị khách hàng này rất đặc biệt và gây cho tôi một ấn tượng khó phai. Anh không đặc biệt vì anh trả tiền cao cho bức tranh tôi bán hay mua cùng một lúc nhiều bức tranh. Mà anh đặc biệt vì anh đã có một tư tưởng thực sự nhân văn. Anh đã dạy cho tôi một bài học lớn.

Khi nhận bức tranh, anh rất thích thú. Anh nói với tôi là anh rất quý nó, và sẽ LUÔN LUÔN treo nó ở phía trước bàn làm việc của mình, dù cho hoàn cảnh có thế nào đi nữa. Tôi hiểu anh thích bức tranh vì thực sự nó là một tác phẩm rất đẹp. Nhưng tôi lại không hiểu tại sao anh lại muốn treo nó trước bàn làm việc của mình.