Press "Enter" to skip to content

Tag: kỷ niệm

KỶ NIỆM TUỔI THƠ: NHỮNG CHIẾC XE ĐẠP

Hôm nay trời mưa. Mưa thường gợi cho ta nhiều kỷ niệm. Tôi ngồi nhớ. Nhớ về ngày xưa, những ngày xưa yêu dấu ấy. Bao nhiêu chuyện vui, chuyện buồn, bao nhiêu kỷ niệm chợt lùa về, thôi thúc tôi viết một cái gì đó. Tôi sẽ viết về những chiếc xe đạp, của ngày xưa.

Nhà tôi cách trường phổ thông trung học khoảng 6km nếu lội sông và khoảng 10km nếu đi qua cầu. Giờ thì bến sông ngày xưa bọn tôi hay lội đã có cầu rồi. Nên đi lại rất dễ, chứ ngày xưa thì cực lắm. Bởi quảng đường xa như vậy, nên lên lớp 10, đứa nào cũng được gia đình sắm cho một chiếc xe đạp. Để rồi những chiếc xe đạp, con đường, bến sông, cây cầu… tạo thành một chuỗi những kỷ niệm vui buồn khó quên.

VỀ THĂM TRƯỜNG CŨ

Đã lâu lắm rồi không trở về thăm lại trường cũ. Bao nhiêu lo toan, công việc, áp lực của cái vòng xoáy cuộc đời cứ xô dạt con người ta đi. Đôi lúc, thời gian để nghỉ ngơi, về thăm quê hương, gia đình còn không có; huống hồ, để ngồi ôn lại kỷ niệm hay về thăm lại những chốn cũ, nơi xưa…

Tôi cũng ngụp lặn, vùng vẫy trong cái vòng xoáy của cuộc đời. Để rồi, hơn 8 năm kể từ ngày bước chân ra khỏi trường, không được mấy lần tôi trở lại thăm nơi ấy.

“Hôm nay tôi trở lại thăm trường cũ
Nhiều nét đổi thay, tường mái rêu mờ…”

KỶ NIỆM TUỔI THƠ: ĐI ĂN TRỘM

Hái trộm trái cây (Ảnh minh họa)
Hái trộm trái cây (Ảnh minh họa)

Đi ăn trộm là xấu. Thời nào cũng vậy, chứ không cứ gì thời xưa, thời nay. Thuở nhỏ tôi cũng mấy lần đi ăn trộm. Trộm toàn đồ ăn được, để ăn, nên gọi là “ăn” trộm thì đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Xấu tốt hổng dám bàn, nhưng rõ ràng là ăn trộm hồi đó vui phết.

Tính tôi lúc nhỏ nhát lắm. Đến bây giờ vẫn nhát. Thêm nữa, ba mẹ rầy la đánh mắng rất dữ, nên tôi chả bao giờ đi “phạm tội” một mình, tôi toàn làm đồng phạm, đồng đảng hoặc là kẻ chủ mưu không à. Muốn chôm cái gì toàn rủ rê, lôi kéo. Lớn lên mới biết vậy là phạm tội có tổ chức. Hình phạt nặng hơn rất nhiều. Hihi…

Hồi đó tôi chơi thân với thằng Tèo. Nhà ngoại nó là nhà bà Hai, đối diện nhà tôi, rồi lại đi học chung nên tôi chơi thân với nó. Một hôm nó qua nhà tôi, hỏi mày chôm dưa leo về ăn không? Tôi hỏi dưa leo đâu, dưa leo đâu mà chôm. Nó kêu ở nhà nhà ngoại tao chớ đâu. Tôi tá hỏa.

KỶ NIỆM NHỮNG BUỔI TỐI THỨ BẢY

Kỷ niệm những buổi tối thứ bảy
Kỷ niệm những buổi tối thứ bảy

Cái thời đi học, ai hỏi tôi thích học tiết nào nhất. Tôi có thể trả lời ngay mà không cần suy nghĩ: tiết sinh hoạt lớp. Dù hôm đó có bị chặt chém gì đi nữa, có bị mời phụ huynh, viết kiểm điểm, lao động quét lớp gì đi nữa, thì mình cũng thích. Vì sau sinh hoạt lớp, là được nghỉ tối thứ bảy và ngày chủ nhật. Tuyệt vời. Bao nhiêu kế hoach “ăn chơi nhảy nhót” để dành vào tối thứ Bảy ấy cả mà. Hihi…

NHỮNG MÙA HÈ KỶ NIỆM

Những mùa hè kỷ niệm
Những mùa hè kỷ niệm

Hôm nay, một ngày đầy nắng, tôi bước chân đi, trong sân trường vắng. Nghe tiếng ve râm rang, rộn rã, nhìn cây hoa phượng đỏ rực cả một khoảng trời, hoa bằng lăng tím bâng khuâng màu kỷ niệm, mà nghe mùa hè đã đến quanh đây. Lại nghe đâu đó người ta mở bài hát Ba tháng tạ từ và Nỗi buồn hoa phượng, bỗng đâu, những kỷ niệm thơ bé ùa về. Mùa hè bao giờ cũng là mùa của vui chơi, thể thao, lao động, và cả của sự bâng khuâng, nhớ nhung…

Thuở nhỏ, tôi rất thích mùa hè. Đó là mùa mà tôi chẳng cần phải lo gì chuyện bài vở. học hành, thi cử gì cả. Suốt ngày tôi đi rẫy, câu cá, bắt chim, thả diều, đá bóng, trèo cây… Vui lắm! Đi chơi mệt thì về ngủ. Qua ba tháng hè, đi học lại, tưởng chừng quên luôn cách viết chữ. Thật! Hôm đầu tiên đi học buồn ngủ chịu không nổi. Chân tay cứ ngứa ngáy cả lên. Viết chữ vừa chậm, vừa sai, vừa xấu. Hihi…

KẺ ĐỒNG PHẠM

Cuộn chiến dữ dội
Cuộn chiến khốc liệt

Thời còn học lớp 8, lớp 9, chiều lại tôi hay vào rẫy phụ ba mẹ tôi việc thả bò. Lơ thơ, lững thững đi theo 2 con bò dọc theo quanh bờ ruộng, không cho nó ăn lúa, hay chạy nhảy lung tung. Những lúc ấy thôi tha hồ ngắm cảnh, ngắm trời, ngắm đất.

Những buổi chiều quê ấy thật đẹp. Khung cảnh yên bình, nắng nhẹ, trời xanh, gió mát, đồng lúa rì rào. Lúc thì tôi thấy những con diều hâu bắt chuột đồng, lúc thì là đàn cò đàn sếu bay… Nếu có tài làm thơ một tý, không chừng tôi đã có cả một tập “Quê hương”. Hihi…

Ngày ấy nhà tôi có nuôi một con chó săn rất dữ. Nó thường xuyên săn được chuột, thỏ rừng, thậm chí cả chim sẻ (chả biết nó bắt sao, chỉ thấy nó tha về thôi). Tôi đi thả bò thường dắt nó theo.

Hôm đó tôi thả bò ăn gần một cây dẻ rừng. Trên cây ấy có một con mèo hoang bị cụt đuôi. Giống mèo này thường là mèo nhà, bỏ nhà đi hoang, hoặc là bị bỏ rơi từ nhỏ. Con mèo leo tít trên ngọn cây, trông rất khỏe mạnh và nhanh nhẹn.

CON RẮN TRONG KHU TRỌ

Con rắn (Hình ảnh mang tính chất minh họa)
Con rắn (Hình ảnh mang tính chất minh họa)

Tôi ở phòng trọ từ thời sinh viên đến nay. Chỉ một khu trọ đó thôi, nhưng chuyển qua chuyển lại phòng này phòng khác. Ngồi nghĩ lại cũng có nhiều chuyện vui, nhưng tôi nhớ nhất là chuyện con rắn.

Đó là hôm mùng 5 tháng 5 âm lịch, Tết Đoan Ngọ. Tôi và hai bạn tôi, đang ngồi trong phòng trọ thì mấy bạn phòng bên và cả ông chủ nhà chạy ồn ào cả lên. Tôi bước ra ngoài nhin thì thấy họ đang đuổi đánh một con rắn. Không biết có liên quan gì đến câu: “Len lén như rắn mùng Năm” không nữa. Nhưng rõ là rất trùng hợp. Mà nó đang bò rất nhanh. Len lén đâu mà len lén?

Khổ cái là nó đang chạy về phía tôi. Tôi hoảng quá nhảy vội vào phòng đóng cửa lại.

NHỮNG CON DẾ

Cuộc đời thì nguyên vẹn. Nhưng trí nhớ con người thì vụn vặt. Thành ra ngồi nhớ lại ký ức, chỉ toàn thấy những mảnh vụn. Đã là mảnh vụn thì thường không đầu, không đuôi, không theo thứ tự trước sau chi chi cả. Thôi thì nhặt được mảnh nào thì lưu lại mảnh ấy vậy. Rồi lại ghép những mảnh vụn ấy lại, để tạo ra câu chuyện về cuộc đời, câu chuyện cuộc đời tôi.

NHỮNG CON DẾ

Một chú dế cồ lửa
Một chú dế cồ lửa

Thuở thơ bé, chắc chẳng đứa trẻ nông thôn nào mà không chơi nuôi dế, đá dế. Những con dế cồ than đen kịt, những con dế cồ lửa cánh màu vàng, có lẽ đã từng đi vào giấc mơ trẻ thơ của không ít người.

Chúng nó quả là những chiến binh oai hùng, dũng cảm. Chân to, càng nhọn, thân mình bóng bẩy, lại rất linh hoạt, nhanh nhẹn, tiếng gáy lảnh lót, kiêu hùng. Những con dế nhỏ này nhưng lại sở hữu những bản năng chiến đấu tuyệt vời, thu hút không biết bao nhiêu là ánh nhìn và lòng ngưỡng mộ của bọn trẻ chúng tôi.

HAI CÂU CHUYỆN VÀ MỘT CÁI LAPTOP (Phần II)

Món quà từ lòng tốt
Món quà đến từ lòng tốt


a. Hoàn cảnh lịch sử:

Đó là ngày 20/03/2012. Thời tiết đang chuyển mùa nên khá khó chịu. Trời nóng, lại có mưa.

Hôm đó là một ngày mệt mỏi và bận rộn. Tôi dạy cả ngày và vừa nhận được tin là tranh thêu chuyển từ Đà Lạt xuống bị trễ. Trong khi tôi đã hẹn với khách và khách tôi cũng đang rất cần sản phẩm này. Quả thật là đau đầu.

Cũng nói thêm sau khi cái laptop của tôi (đã nói ở trên) bị hư, tôi đã mượn lap của một người em họ để đi dạy khi cần thiết. Quyết định chưa mua lap mới để dành “đầu tư”. Và sáng hôm đó tôi mang laptop mượn đi dạy.

HAI CÂU CHUYỆN VÀ MỘT CÁI LAPTOP (Phần I)

Tên trộm Laptop
Tên trộm Laptop (Ảnh chỉ mang tính minh họa)

Tạm dừng loạt bài “Làm thuê hay làm chủ?”, nhân dịp tôi vừa suýt mất laptop lần thứ 2, hôm nay tôi sẽ kể cho bạn nghe hai câu chuyện thú vị của tôi. Về 2 lần suýt mất laptop. Đó thực sự là hai câu chuyện rất thú vị.

Trận chiến thứ 1: Liều lĩnh và trắng trợn

a.     Hoàn cảnh lịch sử:

Đó là ngày 24/12/2010. Noel! Buổi sáng hôm đó rất tuyệt vời, không khí se lạnh, trời trong xanh, mọi người đều đang rất vui vẻ, háo hức chờ đón một ngày đặc biệt trong năm.

Tôi cũng có một kế hoạch cực kỳ bận rộn và hứa hẹn nhiều vui vẻ.

b.     Diễn biến:

9h30: Tôi đang làm một số việc trên laptop thì thấy một người chạy xe máy vào khu trọ. Chạy thẳng vào trong cùng của khu trọ. Người này có mang ba lô, đội mũ bảo hiểm và mang khẩu trang, mặc áo khoác đen. Nhìn bộ dạng có vẻ là người đi đường xa vào kiếm một ai đó ở trong các phòng trong.