Press "Enter" to skip to content

Month: May 2012

BẠN ĐIỀU KHIỂN CẢM XÚC HAY ĐỂ CẢM XÚC ĐIỀU KHIỂN BẠN?

Cảm xúc của con người
Cảm xúc của con người

Con người ta luôn hành động dựa vào cảm xúc, chứ không dựa vào lý trí. Mà có hành động mới có kết quả được. Thành ra, cảm xúc chính là yếu tố rất quan trọng trong việc bạn đạt kết quả như thế nào trong cuộc sống.

Bạn không tin tôi ư?

Có lẽ, đã có lúc bạn nhìn nhận ra một hành động, một việc làm, một sự việc nào đó là tốt cho mình. Tốt nếu bạn xem xét về mặt lý trí. Nếu bạn làm như thế, bạn sẽ có cái này, sẽ đạt được cái kia, sẽ thành công cái nọ. Nhưng cuối cùng, bạn vẫn không hành động. Vì sao? Vì bạn không có cảm xúc, bạn không thích làm điều đó.

Cũng có lúc, bạn nhận ra rằng một ai đó, rất tốt. Tốt lắm. Và hết mực thương yêu bạn, sẵn sàng làm rất rất nhiều việc cho bạn và vì bạn. Nhưng bạn chỉ cảm kích, và biết ơn vì những gì người ta đã làm cho bạn. Còn bạn thỉ không thể yêu thương người đó được. Vì sao?

VÀI SUY NGHĨ VỀ LÀM THẾ NÀO ĐỂ CÓ HẠNH PHÚC

Làm thế nào để có hạnh phúc
Làm thế nào để có hạnh phúc?

Có lẽ, câu hỏi mà biết bao nhiêu kiếp người đã tìm kiếm câu trả lời trong suốt cuộc đời họ là câu hỏi: “Làm thế nào để có hạnh phúc?”

Kể từ đức Phật, cho đến những đấng vương giả, quý tộc, đến những con người nghèo khổ, những người bị coi là ở tận đáy của xã hội, vẫn luôn đau đáu đi tìm câu trả lời cho câu hỏi trên.

Tôi cũng vậy? Tôi cũng luôn tự hỏi: “Làm thế nào để có hạnh phúc”

Tôi cũng đã đi tìm câu trả lời trong kinh Phật, trong sách vở, trong văn học, tiểu thuyết, trong báo chí, trong web, trong blog… và bắt gặp hàng loạt câu trả lời khác nhau. Mỗi người có một định nghĩa và một cách khác nhau để có hạnh phúc.

Nhưng tôi đã phát hiện ra có một điểm chung nhất từ những tất cả câu trả lời đó. Vô cùng thú vị. Đó là:

VỀ THĂM TRƯỜNG CŨ

Đã lâu lắm rồi không trở về thăm lại trường cũ. Bao nhiêu lo toan, công việc, áp lực của cái vòng xoáy cuộc đời cứ xô dạt con người ta đi. Đôi lúc, thời gian để nghỉ ngơi, về thăm quê hương, gia đình còn không có; huống hồ, để ngồi ôn lại kỷ niệm hay về thăm lại những chốn cũ, nơi xưa…

Tôi cũng ngụp lặn, vùng vẫy trong cái vòng xoáy của cuộc đời. Để rồi, hơn 8 năm kể từ ngày bước chân ra khỏi trường, không được mấy lần tôi trở lại thăm nơi ấy.

“Hôm nay tôi trở lại thăm trường cũ
Nhiều nét đổi thay, tường mái rêu mờ…”

KỶ NIỆM TUỔI THƠ: ĐI ĂN TRỘM

Hái trộm trái cây (Ảnh minh họa)
Hái trộm trái cây (Ảnh minh họa)

Đi ăn trộm là xấu. Thời nào cũng vậy, chứ không cứ gì thời xưa, thời nay. Thuở nhỏ tôi cũng mấy lần đi ăn trộm. Trộm toàn đồ ăn được, để ăn, nên gọi là “ăn” trộm thì đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Xấu tốt hổng dám bàn, nhưng rõ ràng là ăn trộm hồi đó vui phết.

Tính tôi lúc nhỏ nhát lắm. Đến bây giờ vẫn nhát. Thêm nữa, ba mẹ rầy la đánh mắng rất dữ, nên tôi chả bao giờ đi “phạm tội” một mình, tôi toàn làm đồng phạm, đồng đảng hoặc là kẻ chủ mưu không à. Muốn chôm cái gì toàn rủ rê, lôi kéo. Lớn lên mới biết vậy là phạm tội có tổ chức. Hình phạt nặng hơn rất nhiều. Hihi…

Hồi đó tôi chơi thân với thằng Tèo. Nhà ngoại nó là nhà bà Hai, đối diện nhà tôi, rồi lại đi học chung nên tôi chơi thân với nó. Một hôm nó qua nhà tôi, hỏi mày chôm dưa leo về ăn không? Tôi hỏi dưa leo đâu, dưa leo đâu mà chôm. Nó kêu ở nhà nhà ngoại tao chớ đâu. Tôi tá hỏa.

KỶ NIỆM NHỮNG BUỔI TỐI THỨ BẢY

Kỷ niệm những buổi tối thứ bảy
Kỷ niệm những buổi tối thứ bảy

Cái thời đi học, ai hỏi tôi thích học tiết nào nhất. Tôi có thể trả lời ngay mà không cần suy nghĩ: tiết sinh hoạt lớp. Dù hôm đó có bị chặt chém gì đi nữa, có bị mời phụ huynh, viết kiểm điểm, lao động quét lớp gì đi nữa, thì mình cũng thích. Vì sau sinh hoạt lớp, là được nghỉ tối thứ bảy và ngày chủ nhật. Tuyệt vời. Bao nhiêu kế hoach “ăn chơi nhảy nhót” để dành vào tối thứ Bảy ấy cả mà. Hihi…

NHỮNG MÙA HÈ KỶ NIỆM

Những mùa hè kỷ niệm
Những mùa hè kỷ niệm

Hôm nay, một ngày đầy nắng, tôi bước chân đi, trong sân trường vắng. Nghe tiếng ve râm rang, rộn rã, nhìn cây hoa phượng đỏ rực cả một khoảng trời, hoa bằng lăng tím bâng khuâng màu kỷ niệm, mà nghe mùa hè đã đến quanh đây. Lại nghe đâu đó người ta mở bài hát Ba tháng tạ từ và Nỗi buồn hoa phượng, bỗng đâu, những kỷ niệm thơ bé ùa về. Mùa hè bao giờ cũng là mùa của vui chơi, thể thao, lao động, và cả của sự bâng khuâng, nhớ nhung…

Thuở nhỏ, tôi rất thích mùa hè. Đó là mùa mà tôi chẳng cần phải lo gì chuyện bài vở. học hành, thi cử gì cả. Suốt ngày tôi đi rẫy, câu cá, bắt chim, thả diều, đá bóng, trèo cây… Vui lắm! Đi chơi mệt thì về ngủ. Qua ba tháng hè, đi học lại, tưởng chừng quên luôn cách viết chữ. Thật! Hôm đầu tiên đi học buồn ngủ chịu không nổi. Chân tay cứ ngứa ngáy cả lên. Viết chữ vừa chậm, vừa sai, vừa xấu. Hihi…

NGOẠI ƠI!

Đôi lúc cuộc sống, công việc và nhiều thứ xô bồ khác cuốn ta đi. Cũng chẳng biết là đi về đâu nữa, nhưng có một điều ta biết, đó là: Ta đang càng ngày càng xa rời những kỷ niệm, những ký ức tuổi thơ, những điều đơn giản nhưng ấm áp tình cảm gia đình, làng xóm quê hương.

Dẫu biết con người ai rồi cũng trưởng thành. Ai rồi cũng phải đối mặt với những vấn đề cơm áo gạo tiền, lo toan cho cuộc sống. Nhưng đánh rơi những ký ức tốt đẹp đó, phải chăng là một điều đáng tiếc lắm thay?

Hôm nay là ngày của mẹ. Mình đã dự định viết cái gì đó về mẹ. Nhưng dẫu sao, mình cũng đã từng viết về mẹ rồi. Mình nhớ về một người, rất thân thương, gần gũi, và quan trọng với mình. Đó là mẹ của mẹ… Ngoại ơi…?

LỜI MẸ DẶN – Phùng Quán

Lời mẹ dặn
Lời mẹ dặn

Tôi mồ côi cha năm hai tuổi
Mẹ tôi thương con không lấy chồng
Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải
Nuôi tôi đến ngày lớn khôn.

Hai mươi năm qua tôi vẫn nhớ
Ngày ấy tôi mới lên năm
Có lần tôi nói dối mẹ
Hôm sau tưởng phải ăn đòn.
Nhưng không, mẹ tôi chỉ buồn
Ôm tôi hôn lên mái tóc
– Con ơi –
trước khi nhắm mắt
Cha con dặn con suốt đời
Phải làm một người chân thật.

KẺ ĐỒNG PHẠM

Cuộn chiến dữ dội
Cuộn chiến khốc liệt

Thời còn học lớp 8, lớp 9, chiều lại tôi hay vào rẫy phụ ba mẹ tôi việc thả bò. Lơ thơ, lững thững đi theo 2 con bò dọc theo quanh bờ ruộng, không cho nó ăn lúa, hay chạy nhảy lung tung. Những lúc ấy thôi tha hồ ngắm cảnh, ngắm trời, ngắm đất.

Những buổi chiều quê ấy thật đẹp. Khung cảnh yên bình, nắng nhẹ, trời xanh, gió mát, đồng lúa rì rào. Lúc thì tôi thấy những con diều hâu bắt chuột đồng, lúc thì là đàn cò đàn sếu bay… Nếu có tài làm thơ một tý, không chừng tôi đã có cả một tập “Quê hương”. Hihi…

Ngày ấy nhà tôi có nuôi một con chó săn rất dữ. Nó thường xuyên săn được chuột, thỏ rừng, thậm chí cả chim sẻ (chả biết nó bắt sao, chỉ thấy nó tha về thôi). Tôi đi thả bò thường dắt nó theo.

Hôm đó tôi thả bò ăn gần một cây dẻ rừng. Trên cây ấy có một con mèo hoang bị cụt đuôi. Giống mèo này thường là mèo nhà, bỏ nhà đi hoang, hoặc là bị bỏ rơi từ nhỏ. Con mèo leo tít trên ngọn cây, trông rất khỏe mạnh và nhanh nhẹn.

CON RẮN TRONG KHU TRỌ

Con rắn (Hình ảnh mang tính chất minh họa)
Con rắn (Hình ảnh mang tính chất minh họa)

Tôi ở phòng trọ từ thời sinh viên đến nay. Chỉ một khu trọ đó thôi, nhưng chuyển qua chuyển lại phòng này phòng khác. Ngồi nghĩ lại cũng có nhiều chuyện vui, nhưng tôi nhớ nhất là chuyện con rắn.

Đó là hôm mùng 5 tháng 5 âm lịch, Tết Đoan Ngọ. Tôi và hai bạn tôi, đang ngồi trong phòng trọ thì mấy bạn phòng bên và cả ông chủ nhà chạy ồn ào cả lên. Tôi bước ra ngoài nhin thì thấy họ đang đuổi đánh một con rắn. Không biết có liên quan gì đến câu: “Len lén như rắn mùng Năm” không nữa. Nhưng rõ là rất trùng hợp. Mà nó đang bò rất nhanh. Len lén đâu mà len lén?

Khổ cái là nó đang chạy về phía tôi. Tôi hoảng quá nhảy vội vào phòng đóng cửa lại.

NHỮNG CON DẾ

Cuộc đời thì nguyên vẹn. Nhưng trí nhớ con người thì vụn vặt. Thành ra ngồi nhớ lại ký ức, chỉ toàn thấy những mảnh vụn. Đã là mảnh vụn thì thường không đầu, không đuôi, không theo thứ tự trước sau chi chi cả. Thôi thì nhặt được mảnh nào thì lưu lại mảnh ấy vậy. Rồi lại ghép những mảnh vụn ấy lại, để tạo ra câu chuyện về cuộc đời, câu chuyện cuộc đời tôi.

NHỮNG CON DẾ

Một chú dế cồ lửa
Một chú dế cồ lửa

Thuở thơ bé, chắc chẳng đứa trẻ nông thôn nào mà không chơi nuôi dế, đá dế. Những con dế cồ than đen kịt, những con dế cồ lửa cánh màu vàng, có lẽ đã từng đi vào giấc mơ trẻ thơ của không ít người.

Chúng nó quả là những chiến binh oai hùng, dũng cảm. Chân to, càng nhọn, thân mình bóng bẩy, lại rất linh hoạt, nhanh nhẹn, tiếng gáy lảnh lót, kiêu hùng. Những con dế nhỏ này nhưng lại sở hữu những bản năng chiến đấu tuyệt vời, thu hút không biết bao nhiêu là ánh nhìn và lòng ngưỡng mộ của bọn trẻ chúng tôi.

LẠM BÀN VỀ SÁCH GIÁO KHOA LỊCH SỬ CỦA VIỆT NAM HIỆN NAY

Sách giáo khoa Lịch sử Việt Nam hiện nay
Sách giáo khoa Lịch sử Việt Nam hiện nay

Mình vừa tra từ điển về chữ “lạm bàn”, thấy có nghĩa là “thảo luận, bàn luận về một vấn để nào đó vượt quá thẩm quyền của mình, bàn luận về cái mà mình không có kiến thức thích hợp”.

Quả là một từ xác đáng cho cái việc bàn thảo về sách lịch sử của mình trong bài viết này.

Mình là dân kỹ thuật. Học kỹ thuật, làm kỹ thuật rồi đi dạy kỹ thuật. Nay lại bàn về lịch sử, về sách lịch sử, thì rõ ràng là đang “lạm bàn” chứ gì nữa?

Nhưng bác Hồ có câu:

Dân ta phải biết sử ta
Cho tường gốc tích nước nhà Việt Nam

Còn có câu chuyện kể rằng: trước khả năng phải bắt buộc cầm súng đánh thực dân, Bác sai người đi tìm cuốn “Việt Nam sử lược” của Lệ Thần Trần Trọng Kim, khi đó là cuốn sách duy nhất biên soạn mạch lạc về lịch sử nước nhà để trao cho các vị lãnh đạo cuộc kháng chiến đọc. Không chỉ chí khí của người xưa mà nhiều bài học về cách đánh và cách thắng của ông cha chúng ta đem lại những tri thức rất bổ ích cho cuộc chiến đấu ở thế kỷ 20. (Theo lời kể của đại tướng Võ Nguyên Giáp. Xem nguồn tại đây).

Vậy việc mình tìm hiểu lịch sử, hẳn cũng là một việc đúng đắn.