Thời gian vừa qua, tôi thường xuyên đọc các sách về Phật học, cảm thấy hứng thú với thuyết Nhân quả. Tự nghiệm lấy một…
Author: Nguyen Cong
Hôm đó là một ngày vất vả. Tôi dạy nguyên ngày và trở về trong trạng thái gần như kiệt sức. Nằm trên căn gác…

Tôi xin bắt đầu bài viết này bằng câu chuyện về bà chị họ của tôi. À quên, đầu tiên xin giới thiệu với các bạn tôi có một người chị họ. Gọi là chị họ nhưng mỗi người một họ. Hihi.. Nói cho vui chứ chị họ, nhưng họ hàng xa lắm. Chả biết bà con như thế nào. Chỉ biết người lớn nói là chị họ thì là chị họ thôi.
Chị ấy vui tươi, xinh xắn, rất nhiều các anh chàng theo đuổi. Nhưng chẳng có chuyện nào đi đến đâu. Tôi tính thẳng thắn lại hay đùa ngẳn (đùa cắc cớ) nên hỏi có bận hỏi chị: Ủa chị có “bị sao” không sao anh nào cũng quen một thời gian rồi thôi vậy? Có cần đi Thái Lan một chuyến không?
Chị la: Bị sao cái đầu mày ấy. Chị con gái 100% nhé. Có điều mấy anh ấy… không có anh nào còn… ÔNG cả…
Ặc! Chị cứ đùa. Không có nhà mặt phố bố làm to thì em còn hiểu được. Không có ÔNG thì liên quan gì ở đây?
Rồi chị mới thủ thỉ kể cho tôi nghe

Tôi đã hơn ba tháng rồi không viết một bài nào trên Blog của mình. Đôi lúc thấy Blog đìu hiu, bạn bè lâu lâu lại vào hỏi thăm sao dạo này “cắn bút” vậy, tôi cũng buồn (thực ra là tôi cắn bàn phím máy tính mà, có cắn bút đâu? Hihi..). Nhưng muốn viết, thì quả thật là cần phải có cảm xúc. Tôi cũng không phải là một tay viết chuyên nghiệp, chỉ dùng Blog để diễn đạt những suy nghĩ và tâm tư của mình, nên nhất nhất thì phải có cảm xúc thì mới viết được.
Sau ba tháng được coi là “chai sạn” hôm nay, bỗng nhiên tôi lại trở nên đầy cảm xúc. Đó là khi tôi đọc về tấm gương của ông cụ 84 tuổi bán chuối trên báo VnExpress. Đọc xong bài báo, tự nhiên, tôi suy nghĩ rất nhiều. Hình ảnh của cụ, câu chuyện của cụ bỗng nhiên làm tôi nhớ đến ông nội của tôi. Rồi tự nhìn lại mình, quả thật là tôi không khỏi…

Thế là Euro 2012 đã đi qua. Sáng nay ngồi ăn sáng, nghe bên bàn bên cạnh có hai chú đang bàn về những trận đấu và “tình hình tài chính cá nhân” mùa Euro. Một chị bán vé số bước vào. Có một chú mua vài số, rồi 2 người lại bàn về một “ông” nào đó vừa trúng số được vài tỉ, đổi đời. Về nhà mở báo mạng ra thì thấy mới có một vụ bắt đường dây cá độ bóng đá lớn. Tự nhiên muốn viết một cái gì đó về cờ bạc. Viết về cờ bạc cho nó “máu”. Máu đỏ đen. Hihi…
“Thắng canh bạc này, ta sẽ đổi đời…” câu nói của một trong 2 chú làm tôi suy nghĩ mãi. Có thật thế hay không?

Chúng ta vừa thảo luận về bước 2 của quá trình làm giàu, trong bài viết này, tôi sẽ trình bày về bước 3: Đơn giản hóa cuộc sống, một yếu tố nghe chừng thì đơn giản nhưng sức mạnh không hề giản đơn.
Tìm hiểu cách kiếm tiền và tiêu tiền của những người giàu có quả thật có nhiều điều thú vị.
Tôi vừa đọc báo, một bài phỏng vấn một người được coi là giàu có nhất Việt Nam, ông Đoàn Nguyên Đức. Bài phỏng vấn khá dài, tôi chỉ nhớ vài điểm rất ấn tượng. Đó là
Trong bài trước, tôi đã nói về bước đầu tiên trong quá trình làm giàu: tăng kiếm tiền. Trong bài viết này, tôi sẽ trình bày về bước tiếp theo: tăng tích lũy và đầu tư.
Khi tôi trao đổi với bạn tôi về thứ tự của các bước trong quá trình làm giàu cũng như thứ tự của loạt bài: Tăng kiếm tiền, rồi đến Tăng tích lũy và đầu tư, cuối cùng mới đến Đơn giản hóa cuộc sống và giảm chi tiêu, bạn tôi tỏ vẻ phản đối.
Theo ý của bạn tôi, bước 1 là Tăng kiếm tiền, bước 2 là Đơn giản hóa cuộc sống và giảm chi tiêu, rồi mới đến bước 3 là Tăng tích lũy và đầu tư. Nhưng tôi lại không đồng ý với ý kiến trên. Đó là tư duy của người nghèo, và là tư duy mà tôi đã nuôi dưỡng hàng chục năm qua, và giờ, tôi muốn thay đổi nó.
Người nghèo, họ kiếm tiền, tiêu sài, rồi phần còn lại thì mới tích lũy và đầu tư. Thường thì sau bước tiêu sài cũng chả còn bao nhiêu để tích lũy và đầu tư cả, nên họ vẫn cứ mãi nghèo. Ngược lại, người giàu làm kiếm tiền, họ tích lũy và đầu tư trước, sau đó mới tiêu sài phần còn lại.

Tôi đã có một bài viết nhằm cố gắng định nghĩa sự giàu có. Và trong quá trình đi tìm cách thức để làm giàu, tôi đã học hỏi được một quá trình gồm 3 bước:
1. Tăng kiếm tiền
2. Tăng tích lũy và đầu tư
3. Giảm chi tiêu, giảm mức sống
Việc đầu tiên cần làm hơn cả, là điều kiện để tiến hành những bước khác là tăng kiếm tiền, tăng thu nhập. Phải tăng kiếm tiền và tăng thu nhập thì mới có thể tăng tích lũy và đầu tư, mà từ đó mới mới có thu nhập thụ động và làm giàu được. Câu hỏi đặt ra là tăng kiếm tiền, tăng thu nhập như thế nào? Và tôi tìm ra một công thức, khá thú vị.
Thu nhập = Giá trị x Thời gian x Quy mô
Hôm nay trời mưa. Mưa thường gợi cho ta nhiều kỷ niệm. Tôi ngồi nhớ. Nhớ về ngày xưa, những ngày xưa yêu dấu ấy. Bao nhiêu chuyện vui, chuyện buồn, bao nhiêu kỷ niệm chợt lùa về, thôi thúc tôi viết một cái gì đó. Tôi sẽ viết về những chiếc xe đạp, của ngày xưa.
Nhà tôi cách trường phổ thông trung học khoảng 6km nếu lội sông và khoảng 10km nếu đi qua cầu. Giờ thì bến sông ngày xưa bọn tôi hay lội đã có cầu rồi. Nên đi lại rất dễ, chứ ngày xưa thì cực lắm. Bởi quảng đường xa như vậy, nên lên lớp 10, đứa nào cũng được gia đình sắm cho một chiếc xe đạp. Để rồi những chiếc xe đạp, con đường, bến sông, cây cầu… tạo thành một chuỗi những kỷ niệm vui buồn khó quên.

Con người ta luôn hành động dựa vào cảm xúc, chứ không dựa vào lý trí. Mà có hành động mới có kết quả được. Thành ra, cảm xúc chính là yếu tố rất quan trọng trong việc bạn đạt kết quả như thế nào trong cuộc sống.
Bạn không tin tôi ư?
Có lẽ, đã có lúc bạn nhìn nhận ra một hành động, một việc làm, một sự việc nào đó là tốt cho mình. Tốt nếu bạn xem xét về mặt lý trí. Nếu bạn làm như thế, bạn sẽ có cái này, sẽ đạt được cái kia, sẽ thành công cái nọ. Nhưng cuối cùng, bạn vẫn không hành động. Vì sao? Vì bạn không có cảm xúc, bạn không thích làm điều đó.
Cũng có lúc, bạn nhận ra rằng một ai đó, rất tốt. Tốt lắm. Và hết mực thương yêu bạn, sẵn sàng làm rất rất nhiều việc cho bạn và vì bạn. Nhưng bạn chỉ cảm kích, và biết ơn vì những gì người ta đã làm cho bạn. Còn bạn thỉ không thể yêu thương người đó được. Vì sao?

Có lẽ, câu hỏi mà biết bao nhiêu kiếp người đã tìm kiếm câu trả lời trong suốt cuộc đời họ là câu hỏi: “Làm thế nào để có hạnh phúc?”
Kể từ đức Phật, cho đến những đấng vương giả, quý tộc, đến những con người nghèo khổ, những người bị coi là ở tận đáy của xã hội, vẫn luôn đau đáu đi tìm câu trả lời cho câu hỏi trên.
Tôi cũng vậy? Tôi cũng luôn tự hỏi: “Làm thế nào để có hạnh phúc”
Tôi cũng đã đi tìm câu trả lời trong kinh Phật, trong sách vở, trong văn học, tiểu thuyết, trong báo chí, trong web, trong blog… và bắt gặp hàng loạt câu trả lời khác nhau. Mỗi người có một định nghĩa và một cách khác nhau để có hạnh phúc.
Nhưng tôi đã phát hiện ra có một điểm chung nhất từ những tất cả câu trả lời đó. Vô cùng thú vị. Đó là:
Đã lâu lắm rồi không trở về thăm lại trường cũ. Bao nhiêu lo toan, công việc, áp lực của cái vòng xoáy cuộc đời cứ xô dạt con người ta đi. Đôi lúc, thời gian để nghỉ ngơi, về thăm quê hương, gia đình còn không có; huống hồ, để ngồi ôn lại kỷ niệm hay về thăm lại những chốn cũ, nơi xưa…
Tôi cũng ngụp lặn, vùng vẫy trong cái vòng xoáy của cuộc đời. Để rồi, hơn 8 năm kể từ ngày bước chân ra khỏi trường, không được mấy lần tôi trở lại thăm nơi ấy.
“Hôm nay tôi trở lại thăm trường cũ
Nhiều nét đổi thay, tường mái rêu mờ…”

Đi ăn trộm là xấu. Thời nào cũng vậy, chứ không cứ gì thời xưa, thời nay. Thuở nhỏ tôi cũng mấy lần đi ăn trộm. Trộm toàn đồ ăn được, để ăn, nên gọi là “ăn” trộm thì đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Xấu tốt hổng dám bàn, nhưng rõ ràng là ăn trộm hồi đó vui phết.
Tính tôi lúc nhỏ nhát lắm. Đến bây giờ vẫn nhát. Thêm nữa, ba mẹ rầy la đánh mắng rất dữ, nên tôi chả bao giờ đi “phạm tội” một mình, tôi toàn làm đồng phạm, đồng đảng hoặc là kẻ chủ mưu không à. Muốn chôm cái gì toàn rủ rê, lôi kéo. Lớn lên mới biết vậy là phạm tội có tổ chức. Hình phạt nặng hơn rất nhiều. Hihi…
Hồi đó tôi chơi thân với thằng Tèo. Nhà ngoại nó là nhà bà Hai, đối diện nhà tôi, rồi lại đi học chung nên tôi chơi thân với nó. Một hôm nó qua nhà tôi, hỏi mày chôm dưa leo về ăn không? Tôi hỏi dưa leo đâu, dưa leo đâu mà chôm. Nó kêu ở nhà nhà ngoại tao chớ đâu. Tôi tá hỏa.

Cái thời đi học, ai hỏi tôi thích học tiết nào nhất. Tôi có thể trả lời ngay mà không cần suy nghĩ: tiết sinh hoạt lớp. Dù hôm đó có bị chặt chém gì đi nữa, có bị mời phụ huynh, viết kiểm điểm, lao động quét lớp gì đi nữa, thì mình cũng thích. Vì sau sinh hoạt lớp, là được nghỉ tối thứ bảy và ngày chủ nhật. Tuyệt vời. Bao nhiêu kế hoach “ăn chơi nhảy nhót” để dành vào tối thứ Bảy ấy cả mà. Hihi…

Hôm nay, một ngày đầy nắng, tôi bước chân đi, trong sân trường vắng. Nghe tiếng ve râm rang, rộn rã, nhìn cây hoa phượng đỏ rực cả một khoảng trời, hoa bằng lăng tím bâng khuâng màu kỷ niệm, mà nghe mùa hè đã đến quanh đây. Lại nghe đâu đó người ta mở bài hát Ba tháng tạ từ và Nỗi buồn hoa phượng, bỗng đâu, những kỷ niệm thơ bé ùa về. Mùa hè bao giờ cũng là mùa của vui chơi, thể thao, lao động, và cả của sự bâng khuâng, nhớ nhung…
Thuở nhỏ, tôi rất thích mùa hè. Đó là mùa mà tôi chẳng cần phải lo gì chuyện bài vở. học hành, thi cử gì cả. Suốt ngày tôi đi rẫy, câu cá, bắt chim, thả diều, đá bóng, trèo cây… Vui lắm! Đi chơi mệt thì về ngủ. Qua ba tháng hè, đi học lại, tưởng chừng quên luôn cách viết chữ. Thật! Hôm đầu tiên đi học buồn ngủ chịu không nổi. Chân tay cứ ngứa ngáy cả lên. Viết chữ vừa chậm, vừa sai, vừa xấu. Hihi…