Đà Lạt đối với hắn vừa là quê hương, vừa là tình yêu và cũng là nơi mà hắn thấy yên bình nhất. Mỗi lần mệt mỏi, hắn đều thu xếp công việc, gác lại những lo toan của cuộc sống để một mình khăn gói về nơi chốn bình yên ấy.
Đối với hắn, chẳng có gì là hạnh phúc hơn một buổi sáng thật mát mẻ và yên tĩnh tại thành phố nhỏ bé này, hắn được ngồi vào một góc quán cafe quen, nghe những giọt cà phê thơm nồng đang rơi đều trong cái tách bằng sứ trắng tinh và ngước nhìn những giọt sương đang nô đùa trên những bông hoa thiên lý hài đang buông mình rũ rượi ngay trên đầu hắn. Hắn như cảm nhận được từng bông hoa nhỏ bé trên những chùm hoa dài buông thõng như những chuỗi ngọc kia, đang khẽ rung mình thức dậy sau một giấc ngủ say. Chúng vươn vai chào buổi sáng hay rùng mình vì cái lạnh nơi đây, hắn cũng không biết nữa.
Bất giác, hắn cảm thấy thật thú vị. Mùi hương thoang thoảng của những đóa trà mi đêm qua vẫn còn đọng lại đâu đó quanh đây thêm những bản nhạc thật nhẹ nhàng tạo cho hắn cảm giác nhẹ tênh. Cũng vẫn là những bài hòa tấu quốc tế mà hắn cực kỳ yêu thích như: Serenade, The song from the Secrect Garden, Kiss the Rain… hay những bài hòa tấu Việt Nam: Thương hoài ngàn năm, Qua cơn mê… mà hắn vẫn nghe thường xuyên, nhưng chưa có nơi đâu hắn lại cảm thấy những bản nhạc lại hay như ở đây, tại góc quán quen này.
Đặc biệt là bài hát Thành phố buồn. Hắn cũng không biết là mình yêu thành phố này trước, hay yêu bài hát Thành phố buồn trước. Nhưng có một điều hắn chắc chắn: Nghe bài hát thành phố buồn ngay tại thành phố này, ngay quán cafe này, cảm giác thật khó diễn tả.