Press "Enter" to skip to content

NguyenCong.com

NHỮNG BÀI HỌC “VĨ ĐẠI” – BÀI HỌC SỐ 2

Một chú gà công nghiệp
Một chú gà công nghiệp

Một câu chuyện, một bài học mà các cô giáo trường Khiếm Thính Lâm Đồng và cô Huệ bên mái ấm Thành Đạt đã dạy cho tôi. Tôi tạm gọi là “Bài học về cách giáo dục”

Nhiều bậc cha mẹ sinh con ra bị khuyết tật thì họ suy nghĩ rằng họ sẽ bảo bọc, che chở, giúp đỡ cho con cái mình. Do đó, đứa trẻ khuyết tật đó không cần đi học, không cần hòa nhập vào cuộc sống, thậm chí không cần phải lao động. Cơm đã có mẹ lo, nước đã có cha rót, công việc đã có anh chị em giúp.

Nhưng bạn ơi, rất tiếc. Cha mẹ rồi cũng phải già, rồi mất đi như một quy luật không thể tránh khỏi của tự nhiên. Anh chị em rồi cũng dựng vợ gả chồng và có cuộc sống riêng. Người khuyết tật này, lúc ấy phải sống như thế nào? Phải dựa vào ai đây? Người ấy sẽ bơ vơ, lạc lõng giữa bộn bề khó khăn của cuộc sống.

NHỮNG BÀI HỌC “VĨ ĐẠI” – BÀI HỌC SỐ 1

Có lẽ, việc làm tôi vui nhất trong thời gian vừa qua là tôi đã giúp bán được một số tranh thêu tay cho các em khiếm thính Lâm Đồng.

Có lẽ, chuyến đi nhiều ý nghĩa nhất của tôi trong thời gian vừa qua là chuyến đi về thăm và tặng quà tại trường Khiếm Thính Lâm Đồng.

Trong lúc bán tranh giúp các em, trong chuyến về thăm và tặng quà tại trường, trong lúc tiếp xúc với các em, cũng như được trò chuyện, lắng nghe các cô tâm sự, tôi đã học được những bài học lớn lao. Và hôm nay, tôi xin được chia sẻ cùng các bạn.

BÀI HỌC SỐ 1

Lúc tôi bán tranh, tôi có gặp một khách hàng. Vị khách hàng này rất đặc biệt và gây cho tôi một ấn tượng khó phai. Anh không đặc biệt vì anh trả tiền cao cho bức tranh tôi bán hay mua cùng một lúc nhiều bức tranh. Mà anh đặc biệt vì anh đã có một tư tưởng thực sự nhân văn. Anh đã dạy cho tôi một bài học lớn.

Khi nhận bức tranh, anh rất thích thú. Anh nói với tôi là anh rất quý nó, và sẽ LUÔN LUÔN treo nó ở phía trước bàn làm việc của mình, dù cho hoàn cảnh có thế nào đi nữa. Tôi hiểu anh thích bức tranh vì thực sự nó là một tác phẩm rất đẹp. Nhưng tôi lại không hiểu tại sao anh lại muốn treo nó trước bàn làm việc của mình.

BA CÂY LÀM CHẲNG NÊN NON

Ba cây làm chẳng nên non
Ba cây làm chẳng nên non

Tôi xin được bắt đầu bài viết bằng một câu chuyện mà người Việt Nam hình như ai cũng biết: Câu chuyện về 3 người Nhật và 3 người Việt Nam.

Câu chuyện kể rằng: Nếu 1 người Việt Nam và 1 người Nhật rơi xuống một cái hố tương tự nhau, thì người anh bạn Việt Nam nhiều khả năng sẽ trèo lên trên được trước. Vì sao ư, vì anh thông minh, lanh lẹ, mưu trí và khỏe mạnh… hơn anh bạn người Nhật.

Nhưng nếu có 3 người Việt Nam cùng rơi vào một cái hố và 3 người Nhật cũng rơi vào một cái hố tương tự. Thì đến khi cả 3 anh người Nhật lên đến nơi hết rồi, nhìn xuống thì 3 anh Việt Nam vẫn còn đang bàn xem ai sẽ lên trước hoặc thậm chí phần anh nào anh nấy leo. Mà có anh leo gần đến miệng hố thì bị mấy anh ở dưới kéo lại vì không muốn “nó lên trước mình”.

HÃY CHO ĐI NHỮNG NỤ CƯỜI

Nụ cười thiên thần
Nụ cười thiên thần

Bạn biết không?

Có một điều rất giản đơn, nhưng có thể giúp cơ thể chúng ta sảng khoái về cả mặt thể chất lẫn tinh thần?

Có một điều rất giản đơn, nhưng có thể giúp xoa dịu những nổi đau tột cùng và thắp bùng lên những tia hy vọng lớn lao.

Có một điều rất giản đơn, nhưng có thể giúp con người hàn gắn những mối quan hệ, xóa bỏ thù hằn, bất đồng, mâu thuẫn…

Có một điều rất giản đơn, nhưng có thể truyền đi một niềm yêu thương, lan tỏa những niềm tin, trao đi một niềm hy vọng….

Điều đơn giản ấy, chính là một Nụ Cười.

MƯA QUÊ HƯƠNG

Mưa quê hương
Mưa quê hương

Đêm nay Sài Gòn bỗng dưng mưa. Một cơn mưa trái mùa bất chợt, lạ lùng, một cơn mưa hoài niệm… Nghe tiếng mưa rơi, bỗng dưng những cảm xúc thật lạ xuất hiện, những kỷ niệm ngày xưa tràn về như những giọt mưa. Rơi rơi, rơi rơi… Nó thúc đẩy tôi phải viết một cái gì đó, về những cơn mưa, viết về Mưa quê hương…

Mưa ở đâu cũng là mưa, cũng chỉ là những giọt nước từ trời rơi xuống đất, nhưng những cơn mưa ở chốn quê nhà mà tôi gọi đó là mưa quê hương luôn để lại cho tôi nhiều cảm xúc, nhiều kỷ niệm… Tôi cũng xa quê khá nhiều năm rồi, cũng đã nằm nghe tiếng mưa đêm, hay ngắm mưa rơi trên mặt biển, nhìn mưa qua tán lá cây rừng, xem từng giọt tý tách rơi qua khung cửa sổ… tại nhiều nơi khác nhau trên đất nước. Trong những lúc ấy, tôi đều nhớ về quê nhà, nhớ đến gia đình và nhớ về những kỷ niệm. Mà có lẽ, ai cũng vậy. Ai mà chẳng có quê hương, có tuổi thơ, có kỷ niệm…? Và những thứ ấy, có lẽ, đều có hình dáng của một cơn mưa…

QUÊ NGOẠI

Chiến tranh tàn khốc quá, Ngoại phải đưa gia đình vào Nam tản cư. Đó là khoảng thời gian cực kỳ ác liệt và gian khổ, mà qua những câu chuyện của Ngoại, tôi chỉ mới hình dung được phần nào. Chưa đầy 2 năm sau đó thì Giải phóng. Đôi lúc, Ngoại vẫn tiếc nuối: Giá như, ngày đó, bám trụ với quê hương một thời gian nữa, thì có lẽ đã không phải chịu cảnh xa quê, xa anh em, bà con, bạn bè, hàng xóm, xa mồ mả ông bà, tổ tiên…

Nhưng giá như cũng chỉ là giá như. Khi Ngoại ra đi, nhà cửa, của cải, đất đai một phần thì bán, một phần thì bị tàn phá hết cả. Sau giải phóng thì lại là giai đoạn kiến thiết gian khổ. Tiền bạc, xe cộ, giao thông đều khó khăn thì làm sao mà Ngoại và gia đình trở về được. Mà ở vùng đất mới, điều kiện làm ăn, sinh sống và thời tiết cũng thuận lợi. Vậy là Ngoại định cư ở đây. Bắt đầu cuộc sống một cảnh hai quê.

Khi Ngoại vào Nam, mẹ chỉ mới 6, 7 tuổi. Một cái tuổi không phải lớn, nhưng cũng không phải cũng quá nhỏ để bắt đầu có những ký ức về quê hương. Mẹ thường kể tôi nghe về vùng quê yêu dấu ấy. Những câu chuyện đã bị thời gian làm cho nhạt nhòa đi nhiều, nhưng cũng vẫn sâu lắng và gần gũi lắm.

Tôi lớn lên, chỉ còn biết quê Ngoại qua cái tên: Quảng Nam, biết quê qua giọng nói thân thương, ấm áp của ông bà Ngoại tôi, biết quê qua những tô mỳ Quảng mà người dân Quảng xa quê vẫn giữ gìn, yêu quý. Và biết đến quê Ngoại qua những câu chuyện kể của Ngoại, của mẹ… Những câu chuyện nhè nhàng, giản dị nhưng cũng khắc khoải nổi nhớ nhung…

ĐÀ LẠT & HẮN

Đà Lạt đối với hắn vừa là quê hương, vừa là tình yêu và cũng là nơi mà hắn thấy yên bình nhất. Mỗi lần mệt mỏi, hắn đều thu xếp công việc, gác lại những lo toan của cuộc sống để một mình khăn gói về nơi chốn bình yên ấy.

Đối với hắn, chẳng có gì là hạnh phúc hơn một buổi sáng thật mát mẻ và yên tĩnh tại thành phố nhỏ bé này, hắn được ngồi vào một góc quán cafe quen, nghe những giọt cà phê thơm nồng đang rơi đều trong cái tách bằng sứ trắng tinh và ngước nhìn những giọt sương đang nô đùa trên những bông hoa thiên lý hài đang buông mình rũ rượi ngay trên đầu hắn. Hắn như cảm nhận được từng bông hoa nhỏ bé trên những chùm hoa dài buông thõng như những chuỗi ngọc kia, đang khẽ rung mình thức dậy sau một giấc ngủ say. Chúng vươn vai chào buổi sáng hay rùng mình vì cái lạnh nơi đây, hắn cũng không biết nữa.

Bất giác, hắn cảm thấy thật thú vị. Mùi hương thoang thoảng của những đóa trà mi đêm qua vẫn còn đọng lại đâu đó quanh đây thêm những bản nhạc thật nhẹ nhàng tạo cho hắn cảm giác nhẹ tênh. Cũng vẫn là những bài hòa tấu quốc tế mà hắn cực kỳ yêu thích như: Serenade, The song from the Secrect Garden, Kiss the Rain… hay những bài hòa tấu Việt Nam: Thương hoài ngàn năm, Qua cơn mê… mà hắn vẫn nghe thường xuyên, nhưng chưa có nơi đâu hắn lại cảm thấy những bản nhạc lại hay như ở đây, tại góc quán quen này.

Đặc biệt là bài hát Thành phố buồn. Hắn cũng không biết là mình yêu thành phố này trước, hay yêu bài hát Thành phố buồn trước. Nhưng có một điều hắn chắc chắn: Nghe bài hát thành phố buồn ngay tại thành phố này, ngay quán cafe này, cảm giác thật khó diễn tả.

VÌ SAO BẠN PHẢI HẠNH PHÚC?

Mình có một người bạn thân, cô ấy là một người tốt, rất tốt (các bạn bè mình đều nhận xét thế). Tuy nhiên, cô ấy thường xuyên cảm thấy buồn phiền và không hạnh phúc trong cuộc sống. Hôm qua, mình đã nói chuyện với cô ấy. Mình đã nói về chủ đề: “Vì sao bạn phải hạnh phúc?”. Hôm nay, mình tổng hợp lại thành bài viết này để chia sẻ cùng tất cả các bạn, và có thể cũng để cô bạn mình có thể đọc lại nữa.

Bạn ơi, nghe tôi nói này. Dù thế nào đi chăng nữa, bạn cũng chỉ có một cuộc sống, có một cuộc đời mà thôi. Vậy tại sao bạn không lựa chọn một cuộc sống hạnh phúc, mà lại lựa chọn cho mình một cuộc sống buồn phiền, bất hạnh. Tôi nói ở đây là 2 từ “lựa chọn”, có thể bạn không đồng ý “Tôi đâu có lựa chọn cuộc sống bất hạnh cho mình và không một ai trên thế giới lựa chọn điều đó cả”. Nhưng bạn ơi, bạn không thể lựa chọn hoàn cảnh đến với mình, nhưng bạn hoàn toàn có thể lựa chọn thái độ của bạn đối với hoàn cảnh đó.

Bạn phải lựa chọn một cuộc sống hạnh phúc, vì sao ư? Vì nếu không làm như vậy, bạn đang có lỗi với chính cha mẹ bạn. Khi cha mẹ bạn sinh bạn ra trên đời, ông bà đã dồn biết bao nhiêu tình yêu thương, niềm tin, niềm hy vọng vào bạn. Ông bà luôn mong muốn bạn sống thật là hạnh phúc, thật là có ích, mong muốn bạn tiếp tục thực hiện những giấc mơ mà ông bà còn chưa thực hiện được. Như vậy, nếu như bạn không hạnh phúc, chính là bạn đang có lỗi với chính cha mẹ của mình. Bạn đang bất hiếu đấy, bạn biết không?

BÍ MẬT CÂU NÓI ẨN CHỨA QUYỀN NĂNG THƯỢNG ĐẾ – PHẦN II

“Bệ hạ hãy nghĩ: TẤT CẢ NHỮNG VIỆC NÀY LÀ DO TÔI!”
Mặt vị vua biến sắc: “Lão nói sao? Tất cả những việc này là do tôi ư? Tôi đã làm vỡ đê để nhân dân gặp nạn? Tôi đã xua quân thù cướp nước tôi ư? Tôi đã kêu gọi bon giặc cướp nổi lên để tàn phá giang sơn của tôi ư? Thật là chuyện nực cười”

Lão già vẫn ung dung vuốt râu và nói: “Nhưng dù tất cả những điều bệ hạ nghĩ đều đúng, tất cả là do số phận định đoạt, thì bệ hạ làm được gì? Bệ hạ chỉ có thể than trời trách đất mong sao cho trời đất thay đổi số phận cho đất nước mình, cho nhân dân mình, chứ làm được gì khác? Vì tất cả là do số phận mà, do trời mà, do đất mà, do thượng đế mà. Mà đã là do những đấng siêu nhiên ấy, thì bệ hạ có thể làm gì được chứ?”

Nhấp một ngụm trà, ông lão tiếp: “Ý nghĩ tất cả những việc này là do số phận, do thượng đế, chỉ giúp cho bệ hạ cảm thấy nhẹ nhàng hơn, còn khi bệ hạ tự nhận tất cả việc ấy là do mình, quả thật bệ hạ đã phải chịu những áp lực thật nặng nề. Nhưng cái giá cho sự nhẹ nhàng giả tạo ấy, là bệ hạ mất hoàn toàn quyền tự chủ trong việc thay đổi những việc ấy. Những việc gì ở bên ngoài, do bên ngoài tạo ra thì bệ hạ có thể làm được gì? Không làm được gì cả. Cho nên, cứ giữ mãi suy nghĩ ấy, bệ hạ sẽ cứ mãi than thân trách phận, cứ mãi âu sầu, buồn phiền, oán thán mà thôi”

BÍ MẬT CÂU NÓI ẨN CHỨA QUYỀN NĂNG CỦA THƯỢNG ĐẾ – PHẦN I

Có một câu nói, rất đơn giản, nhưng ẩn chứa quyền năng rất lớn lao, bạn có muốn biết không? Xin được chia sẻ với các bạn câu chuyện: “Bí mật câu nói ẩn chứa quyền năng của thượng đế.”

Ngày xưa, tại vùng Trung Á có một đất nước nọ. Đó là một đất nước nhỏ và vừa trải qua rất nhiều biến động và khó khăn. Vừa có một trận lũ lụt lớn, đê đã bị vỡ và rất nhiều hoa màu, gia súc của dân chúng bị lũ cuốn đi mất, chưa kể rất nhiều người không may bị tử nạn. Nước lân bang láng giềng vừa xua quân qua đánh cướp. Chúng đánh đến tận kinh thành mà quân đội nước này không làm sao ngăn cản được. Đến nỗi vị vua của đất nước phải bỏ cả kinh thành mà trốn lên miền sơn cước ẩn náu. Cũng may bọn lân bang chỉ muốn cướp phá chứ không muốn xâm chiếm. Sau khi cướp được rất nhiều của cải, bọn chúng đã rút về nước, nhưng bọn chúng cũng không quên gây áp lực quân sự và đòi hỏi rất nhiều yêu sách vô lý.

NGUYÊN TẮC “CÁI CỘT ĐIỆN”

Lúc nhỏ tôi thường đi bộ đến trường. Quãng đường bây giờ nhìn lại thì cũng không dài lắm, nhưng với một đứa bé như tôi ngày ấy, thì đó là cả một đoạn đường dài. Do đó, tôi cảm thấy việc đi bộ đến trường là một việc rất cực nhọc. Và mỗi buổi sáng, tôi vẫn thường khóc lóc đòi ba tôi chở đi học bằng chiếc xe Honda cũ: “Đường xa lắm, con ứ đi bộ đâu, mỏi chân lắm…” (Ngày ấy tôi nhõng nhẽo thật). Cả một thời gian sau khi đi học tôi chưa bao giờ tôi tự đi bộ đến trường lần nào. Mà ngày ấy, tôi thấy đoạn đường dài thật!

Ông nội tôi rất không thích tôi như vậy, ông thường khuyên tôi phải đi bộ tới trường cho có bạn có bè và rèn luyện sức khỏe. Tôi sợ ông, nên chỉ dạ khan cho qua chuyện, rồi đâu lại vào đấy. Rồi một hôm, ông dậy sớm và nói sẽ dẫn tôi đi học. Tôi rất bất ngờ và không thích ra mặt, nhưng tôi sợ ông lắm nên chẳng dám cải lời, đành phải đi với ông.

SUY NGHĨ VỀ SỐ PHẬN

Bạn có tin vào số phận không? Có phải trong cuộc sống hàng ngày, bạn vẫn thường xuyên được nghe câu nói: “Biết làm thế nào được, số phận nó thế”? Sự thật có phải như thế không?

Theo quan điểm của cá nhân tôi, niềm tin vào số phận hay tin vào câu nói trên có tác dụng an ủi trong một số trường hợp mà kết quả không thể nào thay đổi được, chứ nó không đúng sự thật và cực kỳ nguy hiểm, có sức hủy hoại lớn lao trong hầu hết các trường hợp còn lại. Tôi tin rằng con người ta, bằng hành động và suy nghĩ của chính mình đã tạo ra số phận cho mình.

ĐỨC NĂNG THẮNG SỐ

Xin chia sẻ cùng các bạn câu chuyện mà ông nội tôi đã kể cho tôi nghe từ thời thơ ấu liên quan đến số phận. Câu chuyện mà tôi mãi ghi khắc trong tim.

Ngày xưa, ở một vùng nọ, có một ông thầy bói rất giỏi và cực kỳ nổi tiếng. Ông đam mê việc xem bói đến nổi ông đi khắp nơi để du sơn, ngoạn thủy, xem hình sông, thế núi, tướng người để kiểm chứng lại các sách vở và kiến thức mà ông đã được. Ông rất tự hào vì ông gần như luôn luôn đúng.

Một lần nọ, ông đi ngang qua một vùng đất. Ngồi ở chợ, ông được người ta chỉ cho ông lão giàu có nhất vùng. Nhà ông rất rất giàu và cực kỳ êm ấm. Nhưng ông rất ngạc nhiên rằng tướng người ông lão theo sách thì là tướng bần hèn nhất hạn. Ông suy nghĩ mãi mà chẳng thể lý giải nổi câu chuyện này.

CHÚC MỪNG SINH NHẬT NHÉ, BẠN!

Hôm nay, ngày đầu tiên mình bắt đầu trang blog này, thì cũng chính là sinh nhật của hắn.

Vì vậy nên, mặc dù blog còn trống trơn, mặc dù còn bao nhiêu ý tưởng, bao nhiêu bài viết vẫn còn đang dang dở thì mình lại phải ngồi viết bài chúc mừng sinh nhật hắn.

Ai bắt mà phải. Lương tâm nó bắt thế, tình bạn nó bắt thế!

Quen hắn đến nay còn thiếu 2 năm nữa là chẵn 10. Lúc mới vào đại học đứa nào cũng lơ ngơ như bò đội nón. Một học kỳ cũng chưa đủ cho cả lớp gần 70 đứa quen biết nhau. Nhưng đến thi học kỳ I thì mình biết hắn. Vì hắn luôn ngồi trước mình. Hắn luôn làm bài rất là nghiêm túc. Lúc đó, đôi khi mình bực mình dễ sợ, vì bạn bè cùng lớp gì đâu mà hỏi hắn im re, không chỉ. Ghét hắn rồi đấy. Cũng may là nhờ mình cũng khá khá nên dù hắn không chỉ, mình vẫn có học bổng đều đều. Hihi..

100 CÂU HỎI: TÔI LÀ AI?

  1. Tên gì?
    Nguyễn Công.
  2. Sao tên ngắn thế?
    Truyền thống gia đình, ai cũng thế.
  3. Có thích tên mình không?
    Rất thích.
  4. Nếu được tự đặt lại tên, đặt mình tên gì?
    Nguyễn Công.
  5. Kính trọng ai nhất?
    Ông nội. 10 tuổi, tay trắng, tự thân lập nghiệp nơi quê người, tạo dựng một gia đình khá giả.
  6. Thương yêu ai nhất?
    Mẹ. Trong tầm hiểu biết, chưa thấy một ai tốt, nhẫn nại, đảm đang bằng mẹ.
  7. Có đánh ai bao giờ chưa?
    Có, ít nhất là đánh đòn mấy đứa em khi nó hư.
  8. Có bị ai đánh bao giờ chưa?
    Có, ít nhất là bị ba mẹ đánh đòn (vì hư)
  9. Có đái dầm bao giờ không?
    Lúc nhỏ thì có, giờ thì “đở” nhiều rồi. Hihi… Đùa thôi, hết từ năm lớp 5.
  10. Có hôn ai bao giờ chưa?
    Có. Chừng này tuổi rồi mà chưa chắc cũng có vấn đề…